Tuyển tập thơ – Thầy Lưu Văn Din

Trích từ tập thơ “Những vì sao trong mưa”. Những vì sao trong mưa là tập thơ đầu tay của Lưu Văn Din – Một giảng viên trẻ đang giảng dạy Ngôn ngữ học tại trường ĐH Ngoại ngữ, ĐHĐN. Trải lòng cùng với tác giả qua những bài thơ, người đọc bắt gặp những hình ảnh quen thuộc là gia đình. Không nơi đâu khác hơn gia đình là tổ ấm nâng niu và chắp cánh cho đàn chim bé nhỏ lớn khôn và sải cánh bay xa. Chân dung người mẹ sớm hôm tần tảo, một nắng hai sương, một đời tất bật được “ký hoạ” trong những bài thơ của tác giả.

 

NGÀY MAI ÚT CHI ĐI HỌC XA NHÀ

                  Kính tặng bố mẹ và các em

Ngày mai út đi học
Bố luống cuống lạ lùng
Gà làm mãi chẳng xong
Hình như bố muốn khóc
Hồi anh chị cũng vậy!

Ngày mai út đi học
Từng tấm áo mẹ gấp
Ủ bên trong trái tim
Cửa bếp suýt mẹ vấp
Hồi anh chị cũng vậy!

Ngày mai út đi học
Cháu Sáng không chịu ngủ
Cháu Phước đòi theo dì
Xoắn xuýt đôi tay ngọc
Tối nay chẳng ăn gì

Mai út lên Phú Thọ
Anh, chị Họa – Đà Nẵng
Anh Me – Gia Lai trọ
Chị Mi ở Bình Phước
Sao đưa út ra ga

Ngày mai út đi học
Nhà được năm đứa con
Nghẹn cười mẹ bảo bố:
“Mình thành vợ chồng son”

Bố Du nhớ nhưng vui
Mẹ Liên nhớ nhưng vui
Anh chị nhớ nhưng vui
Thương út Chi thật nhiều!

 

 

CHÁU TÔI

                  Tặng cháu Sáng, Phước

Cháu tôi
anh lên chín em lên sáu
ở với bà từ khi chớm cấm sữa
gọi bà là mẹ gọi bác là anh

Cháu tôi
mẹ cha như cánh cò cánh vạc nuốt nước mắt cần mẫn

                                             kiếm tép tôm đồng xa về cho con

Cháu tôi
hơn hai năm mới được gặp mẹ
giếng tuyền khiết nghẹn nghẹn một tiếng “Mẹ”

Cháu tôi
hơn một tuần, nửa đêm cánh cò cánh vạc

                                          lại phải bay đồng xa
mẹ cố “lừa” rằng mẹ không đi nữa
anh cố giấu chìa khóa, ôm vali,

                                         rửa mặt…cho tỉnh ngủ
em cố siết gì lấy mẹ

Cháu tôi
giấc ngủ không cưỡng nổi
khuya mẹ hôn tay, quyệt nước miếng

Cháu tôi
hai giờ sáng bừng thức khóc gọi “Mẹ Ơi”

 

VĂN MINH

                           Tặng Huy, Tùng, Dơn

Bọn mình đang sống trong thế kỉ văn minh

Thế kỉ mà con người ngỡ mình nuốt được vũ trụ

Khi trên dưới 2 mét mãi mãi chết nghẹn

Bọn mình đang sống trong thế kỉ văn minh

Thế kỉ của di động, internet

Người ta có thể kết nối nhau trong tích tắc

Nhưng trái tim mãi mãi thì không

Bọn mình đang sống trong thế kỉ văn minh

Thế kỉ của thừa thãi điện đường

Nên người ta thích dìu nhau vào bóng tối

Bọn mình đang sống trong thế kỉ văn minh

Thế kỉ của lãng mạn

Những anh chồng hãnh diện hóa hươu nai

Khi lễ đường tân nương hai hàng bước

Tình yêu được bảo chứng bằng ADN

Bọn mình đang sống trong thế kỉ văn minh

Thiên hạ thừa mứa quá

Mình chỉ có mỗi nụ cười

 

MẸ ƠI

 

Mẹ ơi!

Canh khuya con nghe nhịp cuộc đời

Con nghe giọt mồ hôi mẹ rơi

Con nghe

Mẹ thở dài

Cha trở mình trằn trọc

Con nghe

Dáng cha võng theo đòn gánh nặng

Lưng mẹ còng theo lúa cuốn câu

Mẹ ơi!

Vất vả

Cực khổ

Theo cha theo mẹ xa rồi

Để mình con nhớ thương

Ngậm ngùi xót xa

Mẹ ơi!

Con đói lắm!
Con đói những ngày ăn bữa trưa
                                                   phải lo bữa chiều

 

MẸ ƠI

                  Kính tặng mẹ Liên

Mẹ ơi

nắng

người ta chạy vào

mẹ chạy ra

Mẹ ơi

mưa

người ta chạy vào

mẹ chạy ra

Mẹ ơi

nắng đốt

nằm trên lưng mẹ

cháy hết cả áo gai

mưa sối sả

bám nón mẹ

sẫm hết cả

đâu trắng ngà?!

Mẹ ơi

mẹ chắt bao mồ hôi

mới được làn nước muối

tay mẹ bao chai sạn

mới được hạt muối trắng

nuôi con nhớn thành người!

Mẹ ơi

lưng mẹ thì còng xuống

cho con đứng thẳng lên

mắt mẹ thì mờ đi

cho mắt con thêm sáng

nhưng

lòng mẹ chẳng bao giờ vơi

hơn biển khơi

chẳng bao giờ vơi mặn!

 

 

MẸ ƠI

                 

Mẹ ơi

mắt con dõi bốn phương trời

như đôi tay

khi đứt

con mới hay!

Mẹ ơi

tai con dõi muôn phương lòng

như trái tim

sắp ngưng nghỉ

con hoảng hốt biết đâu mà tìm!

Mẹ ơi

như đôi chân

đưa con qua muôn nơi

khi không bước được nữa

con mới cồn cào nhớ mảnh sân nhà

Mẹ ơi!

con đã đọc

đã giảng

đã viết

biết bao bài thơ về người mẹ

thế mà

mẹ là đôi tay, đôi chân, trái tim con

trọn đời mẹ bên con, con không thấy mẹ!

 

MẸ TÔI

Kính tặng mẹ Liên!

 

Mẹ tôi chẳng biết trời mây

Cầm kì thi họa đắm say nghĩa gì

Chẳng biết bao chuyện li kì

Đông Tây kim cổ những vì sao trôi…

Mẹ tôi chỉ biết có tôi

Miếng ăn giấc ngủ…trọn đời thiết tha

Bao đỉnh ánh sáng tôi qua

Chẳng gì sánh nổi mẹ tôi ở nhà!

 

CHỊ TÔI

 

Sinh chị cha thả gà không giết

Mẹ mỉm cười nước mắt về tim

Thay mẹ khi tóc vừa cột bím

Chăm đàn em trong từng giấc mơ

Khi chúng bạn háo hức đến trường

Chị cặm cụi mảnh ruộng thửa vườn

Má chớm hồng áo rách sòng nâu

Xa xôi người dạm chuyện trầu cau

Chị giập đầu cha quyết không đổi

Giục nhà người kíp liệu mau mau

Chiều mưa lủi thủi chị qua cầu

Đàn em thêm lần mồ côi mẹ