TỰ KHÚC NGÀY SẮP XA

Thành phố những ngày đầu năm – ẩm ướt. Có lẽ không như mọi năm, ta sẽ bắt đầu một năm mới theo cái cách sẽ thôi không còn vô tư vô nghĩ, thôi những vẽ vời cho một chuyến đi chơi. Mùa hè năm nay mỗi đứa sẽ bước vào kì thực tập, để người khác thử thách mình và tự mình thử thách bản thân. Nhiều loại cảm xúc sẽ “rộn ràng” xen vào, có lo, có sợ, có háo hức, có bình thản…Rồi chúng ta sẽ lao vào hành trình tìm kiếm bản thân. Sẽ có lúc lạc mất, rồi sẽ có lúc tìm thấy…Ta đã từng lạc mất nhiều thứ, có thứ tìm lại được, có thứ mãi mãi trôi đi. Và ta sẽ còn lặp lại cái vòng vây ấy nhiều và nhiều lần nữa trong những ngày tháng sau này. Cái gì có thể lựa chọn, cái gì phải được ưu tiên. Đáng sợ nhất là một ngày nào đó nhìn vào gương, thấy mình hoàn toàn xa lạ, thấy mình trở thành một kẻ “theo đời cơm áo, mai ra cùng phố xôn xao”, khi mà giữa bộn bề, những kí ức đẹp đẽ của cái thời vô tư lự, bình yên dưới mái trường, bên bạn bè thầy cô mặc kệ ngoài kia giông gió sẽ nhiều lúc ơ thờ ngủ quên.
 Rồi bao lâu nữa, một ngày một tuần, hay dăm ba tháng chẳng dông dài là bao, ta theo con tàu thời gian lao về phía trước, chóng vánh, chỉ kịp đủ để ngoái lại nói với Trường một câu chào tạm biệt. Có bao giờ ta hỏi cuộc hành trình mà ta gắn bó, bốn năm qua với giảng đường là ngắn hay dài; hờ hững hay ưu tư, mà nay, thoắt một cái, sắp bước qua cột mốc mà người ta vẫn hay kháo nhau là ngưỡng cửa của đời người? Vậy đó, ngưỡng cửa này dẫn đến chặng đường không dài không vắn mà tất thảy chúng ta đều muốn sống một thời cho mãi mãi! Trường – bao năm qua vẫn đứng đó, vẫn chứng kiến bao nhiêu đổi thay, chuyển dời, gặp gỡ rồi chia xa…Người cũ đi, người mới đến. Mới thành cũ, cũ thành hoài niệm, hoài niệm để mà thương…Tuổi trẻ ta qua bao nhiêu con đường, bấy nhiêu ngã rẻ, những ga nhỏ ta dừng chân ven đường liệu có còn trong hoài niệm? Gửi lại trường những ước mơ tươi đẹp của tuổi trẻ, những hoài bão ấp ủ một thời chưa biết ngỏ cùng ai, chỉ âm thầm thêu dệt và tô vẽ dưới những tán cây trường mát xanh. Mai xa rồi, chỉ xin đinh ninh một điều rằng, sẽ không quên được đâu, từng góc nhỏ thân quen, từng phòng học ấm cúng, Hội trường A rộng dài thênh thang; Thư viện yên tĩnh; hồ cá nho nhỏ rải rác vài bông hoa súng và những chú chuồn chuồn hờ hững đến rồi đi…Và còn nhiều, rất nhiều điều nữa, sẽ không nói ra hết được đâu, để từng điều nhỏ nhặt nhất Trường sẽ có cách riêng của mình mà khắc lưu trong tiềm thức của mỗi người, rồi lâu rất lâu sau này, ai cũng có cái để nhắc đến hai chữ “hồi xưa”, rằng”
“Ai về qua chỗ người thương
Đứng giùm tôi trước cổng trường ngày xưa
Ước giùm tôi, chút trời mưa
Để nghe trên tóc hương vừa bay đi…”
(Nguyễn Nhật Ánh)
“Có con đường nào không có đích đến, làm sao quên được nơi đã bắt đầu?” Cảm ơn thầy, cảm ơn cô, bao nhiêu năm trời cần mẫn đưa những chuyến đò dài hơn cả đời con nước! Tri thức là đại dương mênh mông vô tận. Xin cho chúng em một lần được cúi đầu tri ân những năm tháng miệt mài truyền thụ không mệt mỏi của thầy cô. Những kĩ năng, những kiến thức, những lo âu và tâm huyết ngày nào chỉ mong sao thầy cô được mỉm cười viên mãn. Chúng em biết khóc, biết cười trước những cảnh đời, biết đứng lên khi té ngã, biết nỗi đau của mình đôi khi chẳng là gì so với nỗi đau của bao người khác. Thầy cô dạy em biết quý thời gian, trọng chữ tín, biết giữ lòng trong sạch để ngẩng cao đầu với bạn bè. Cuộc đời thầy cô đưa biết bao người qua dòng sông tri thức. Dòng sông cứ êm trôi, thầy cô vẫn hết lòng vì thế hệ trẻ. Bao nhiêu lữ khách đã sang sông? Bao nhiêu khát vọng đã vào bờ? Bao nhiêu mơ ước toại lòng? Có mấy ai sang bờ biết ngoái đầu nhìn lại, thầy cô ơi! Xin dành riêng nơi đây để chúng em nhìn lại thầy cô, nhìn lại chính bản thân mình, nhìn lại dòng sông đã chảy trôi vô định như dòng đời và gửi tới thầy cô những lời biết ơn sâu sắc nhất. Chẳng ai tắm hai lần trên một dòng sông…
“Có nỗi buồn không đáy của thời gian
Có những nỗi buồn không tan như thời gian không đáy
Lời cô vọng về dù thời gian trôi chảy
Và đã bao lần con ngỗ nghịch thầy ơi!”
(Khuyết danh)
Xin cảm tạ ơn Người! Thầy cô ơi!
Và bạn bè tôi ơi! Tôi không có lưu bút, lưu bút của tôi nằm đâu đó trong khoảng trời nho nhỏ, tiếng cười thì to, tiếng nói thì hỗn loạn, nhưng tất thảy đều thân quen và hiện ra nguyên lành từng đứa một. Ở đó, tôi có thể bắt gặp đủ khuôn mặt người. Có những đứa như rất nhiều những đứa khác, yên phận với sự bao bọc của trường lớp thầy cô mà hoàn thành chương trình học. Có vài đứa tầm gửi nghiệp ngắn hạn nơi trường rồi thì cũng sấp ngửa lên đường du học ở những phương trời xa lăng lắc. Dăm ba đứa nữa, rẽ sang hướng đi khác từ năm đầu đại học, nhưng cũng mừng, nghe thiên hạ đồn: thành công. Có những thứ sẽ mãi mãi không trọn vẹn. Từ những bức ảnh chụp chung, những cảm xúc lưng chừng cho đến những cái ôm nửa chặt nửa lơi…Cho đến cái gọi là “tuổi trẻ”. Khuyết điểm ở đó để còn có cơ hội được bồi đắp. Bù trừ cho nhau, đến bao giờ là đủ. Gặp mặt nhau, đến bao giờ là đầy. Rồi chia tay nhau đến bao giờ gặp lại…? Không biết là bao giờ, nhưng chắc chắc chắn ta phải gặp lại nhau trong thành công viên mãn. Ngày trở lại xin cứ như hôm nay, vui tươi giữa bao bề bộn. Trong biết bao thăng trầm của cuộc sống sau này, bạn bè tôi ơi xin cứ chúc phúc cho nhau, cho kỉ niệm vẫn đẹp mãi trong trừng hồi tưởng, để sau này nhìn lại, bản thân chỉ được phép mỉm cười! Thôi…
“Xin chào nhau giữa con đường
Mùa xuân phía trước miên trường phía sau!”
                                                   (Bùi Giáng)
 
VÕ THỊ QUỲNH TRÂM – Lớp 13CNĐPH01
Thành phố những ngày đầu năm – ẩm ướt. Có lẽ không như mọi năm, ta sẽ bắt đầu một năm mới theo cái cách sẽ thôi không còn vô tư vô nghĩ, thôi những vẽ vời cho một chuyến đi chơi. Mùa hè năm nay mỗi đứa sẽ bước vào kì thực tập, để người khác thử thách mình và tự mình thử thách bản thân. Nhiều loại cảm xúc sẽ “rộn ràng” xen vào, có lo, có sợ, có háo hức, có bình thản…Rồi chúng ta sẽ lao vào hành trình tìm kiếm bản thân. Sẽ có lúc lạc mất, rồi sẽ có lúc tìm thấy…Ta đã từng lạc mất nhiều thứ, có thứ tìm lại được, có thứ mãi mãi trôi đi. Và ta sẽ còn lặp lại cái vòng vây ấy nhiều và nhiều lần nữa trong những ngày tháng sau này. Cái gì có thể lựa chọn, cái gì phải được ưu tiên. Đáng sợ nhất là một ngày nào đó nhìn vào gương, thấy mình hoàn toàn xa lạ, thấy mình trở thành một kẻ “theo đời cơm áo, mai ra cùng phố xôn xao”, khi mà giữa bộn bề, những kí ức đẹp đẽ của cái thời vô tư lự, bình yên dưới mái trường, bên bạn bè thầy cô mặc kệ ngoài kia giông gió sẽ nhiều lúc ơ thờ ngủ quên.

 Rồi bao lâu nữa, một ngày một tuần, hay dăm ba tháng chẳng dông dài là bao, ta theo con tàu thời gian lao về phía trước, chóng vánh, chỉ kịp đủ để ngoái lại nói với Trường một câu chào tạm biệt. Có bao giờ ta hỏi cuộc hành trình mà ta gắn bó, bốn năm qua với giảng đường là ngắn hay dài; hờ hững hay ưu tư, mà nay, thoắt một cái, sắp bước qua cột mốc mà người ta vẫn hay kháo nhau là ngưỡng cửa của đời người? Vậy đó, ngưỡng cửa này dẫn đến chặng đường không dài không vắn mà tất thảy chúng ta đều muốn sống một thời cho mãi mãi! Trường – bao năm qua vẫn đứng đó, vẫn chứng kiến bao nhiêu đổi thay, chuyển dời, gặp gỡ rồi chia xa…Người cũ đi, người mới đến. Mới thành cũ, cũ thành hoài niệm, hoài niệm để mà thương…Tuổi trẻ ta qua bao nhiêu con đường, bấy nhiêu ngã rẻ, những ga nhỏ ta dừng chân ven đường liệu có còn trong hoài niệm? Gửi lại trường những ước mơ tươi đẹp của tuổi trẻ, những hoài bão ấp ủ một thời chưa biết ngỏ cùng ai, chỉ âm thầm thêu dệt và tô vẽ dưới những tán cây trường mát xanh. Mai xa rồi, chỉ xin đinh ninh một điều rằng, sẽ không quên được đâu, từng góc nhỏ thân quen, từng phòng học ấm cúng, Hội trường A rộng dài thênh thang; Thư viện yên tĩnh; hồ cá nho nhỏ rải rác vài bông hoa súng và những chú chuồn chuồn hờ hững đến rồi đi…Và còn nhiều, rất nhiều điều nữa, sẽ không nói ra hết được đâu, để từng điều nhỏ nhặt nhất Trường sẽ có cách riêng của mình mà khắc lưu trong tiềm thức của mỗi người, rồi lâu rất lâu sau này, ai cũng có cái để nhắc đến hai chữ “hồi xưa”, rằng”

“Ai về qua chỗ người thương

Đứng giùm tôi trước cổng trường ngày xưa

Ước giùm tôi, chút trời mưa

Để nghe trên tóc hương vừa bay đi…”

(Nguyễn Nhật Ánh)

“Có con đường nào không có đích đến, làm sao quên được nơi đã bắt đầu?” Cảm ơn thầy, cảm ơn cô, bao nhiêu năm trời cần mẫn đưa những chuyến đò dài hơn cả đời con nước! Tri thức là đại dương mênh mông vô tận. Xin cho chúng em một lần được cúi đầu tri ân những năm tháng miệt mài truyền thụ không mệt mỏi của thầy cô. Những kĩ năng, những kiến thức, những lo âu và tâm huyết ngày nào chỉ mong sao thầy cô được mỉm cười viên mãn. Chúng em biết khóc, biết cười trước những cảnh đời, biết đứng lên khi té ngã, biết nỗi đau của mình đôi khi chẳng là gì so với nỗi đau của bao người khác. Thầy cô dạy em biết quý thời gian, trọng chữ tín, biết giữ lòng trong sạch để ngẩng cao đầu với bạn bè. Cuộc đời thầy cô đưa biết bao người qua dòng sông tri thức. Dòng sông cứ êm trôi, thầy cô vẫn hết lòng vì thế hệ trẻ. Bao nhiêu lữ khách đã sang sông? Bao nhiêu khát vọng đã vào bờ? Bao nhiêu mơ ước toại lòng? Có mấy ai sang bờ biết ngoái đầu nhìn lại, thầy cô ơi! Xin dành riêng nơi đây để chúng em nhìn lại thầy cô, nhìn lại chính bản thân mình, nhìn lại dòng sông đã chảy trôi vô định như dòng đời và gửi tới thầy cô những lời biết ơn sâu sắc nhất. Chẳng ai tắm hai lần trên một dòng sông…

“Có nỗi buồn không đáy của thời gian

Có những nỗi buồn không tan như thời gian không đáy

Lời cô vọng về dù thời gian trôi chảy

Và đã bao lần con ngỗ nghịch thầy ơi!”

(Khuyết danh)

Xin cảm tạ ơn Người! Thầy cô ơi!

Và bạn bè tôi ơi! Tôi không có lưu bút, lưu bút của tôi nằm đâu đó trong khoảng trời nho nhỏ, tiếng cười thì to, tiếng nói thì hỗn loạn, nhưng tất thảy đều thân quen và hiện ra nguyên lành từng đứa một. Ở đó, tôi có thể bắt gặp đủ khuôn mặt người. Có những đứa như rất nhiều những đứa khác, yên phận với sự bao bọc của trường lớp thầy cô mà hoàn thành chương trình học. Có vài đứa tầm gửi nghiệp ngắn hạn nơi trường rồi thì cũng sấp ngửa lên đường du học ở những phương trời xa lăng lắc. Dăm ba đứa nữa, rẽ sang hướng đi khác từ năm đầu đại học, nhưng cũng mừng, nghe thiên hạ đồn: thành công. Có những thứ sẽ mãi mãi không trọn vẹn. Từ những bức ảnh chụp chung, những cảm xúc lưng chừng cho đến những cái ôm nửa chặt nửa lơi…Cho đến cái gọi là “tuổi trẻ”. Khuyết điểm ở đó để còn có cơ hội được bồi đắp. Bù trừ cho nhau, đến bao giờ là đủ. Gặp mặt nhau, đến bao giờ là đầy. Rồi chia tay nhau đến bao giờ gặp lại…? Không biết là bao giờ, nhưng chắc chắc chắn ta phải gặp lại nhau trong thành công viên mãn. Ngày trở lại xin cứ như hôm nay, vui tươi giữa bao bề bộn. Trong biết bao thăng trầm của cuộc sống sau này, bạn bè tôi ơi xin cứ chúc phúc cho nhau, cho kỉ niệm vẫn đẹp mãi trong trừng hồi tưởng, để sau này nhìn lại, bản thân chỉ được phép mỉm cười! Thôi…

“Xin chào nhau giữa con đường

Mùa xuân phía trước miên trường phía sau!”

                                                   (Bùi Giáng)

 

VÕ THỊ QUỲNH TRÂM – Lớp 13CNĐPH01